The Soda Pop

Games cực đỉnh trên di động. TẢI NGAY MIỄN PHÍ!!!
Logo
HOMEForum
Thông Báo
Mọi người có thể truy cập wap qua tên miền : pk4rum.org hoặc khogame360plus.yn.lt nha! THÂN AD
↓↓ > > >
Lẽ sốngPosted by:
Bài viết: Lẽ sống
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Ngày đăng: 2014-12-04
100/100 cho 1 bình chọn

Lẽ sống



Những cuộc đối thoái giữa chúng tôi thường diễn ra như thế này:

– Em muốn được xem phim Hàn Quốc.

– Thì xem đi!

– *Trề môi* Anh đừng có trêu em. Ý em là anh xem phim Hàn Quốc, rồi kể lại cho em.

– Anh bận.

– Hôm nay trời nắng

– Sao em biết?

– Em thấy nóng.

– -.- Ờ!

– Em muốn ra ngoài chơi

– Nắng thế này, ra đó phơi nắng à?

– Em muốn anh đèo em đi bằng xe đạp

– Anh mệt!

– *Tiếp tục trề môi* Anh lúc nào chả mệt!

Rồi chiều ấy, có một thằng con trai vừa trưng ra cái bộ mặt không bằng lòng, vừa chậm chạp đạp xe đèo một cô bé mù đi phơi nắng. Em hát líu lo sau lưng tôi. Tay em vòng ôm chặt lấy hông tôi. Đầu em đội một cái mũ rộng vành, lắc lư lắc lư. Đôi môi em chúm chím cười. Thỉnh thoảng, khi quay đầu lại, tôi nhận ra trong mắt em có một điều gì lạ lắm. Con ngươi vẫn không cử động, nhưng trong đôi mắt người con gái xuất hiện một tia sáng nhỏ, lấp lánh vui tươi.

Đôi khi, lúc cùng nhau nằm trong căn phòng nhỏ cũ kĩ của tôi, em có hỏi:

– Anh có nghĩ em sẽ có cơ hội nhìn không?

Tôi không do dự nói:

– Có chứ!

Giọng em đều đều, không vui tươi như mọi khi nữa:

– Nhưng em đã đợi rất lâu rồi…

Cô gái nhỏ ấy của tôi, đã đợi rất lâu để có thể được nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình. Nhưng chờ đợi vô vọng quá. Em vui vẻ như vậy, tốt bụng như vậy, mộng mơ như vậy, tôi không biết có bao giờ em từ bỏ hi vọng của mình. Tôi buồn bã nhìn em. Thật may em không thấy được ánh mắt ấy của tôi.

***

Công việc hiện tại không còn đủ sức duy trì cuộc sống của tôi. Tôi tìm một công việc làm thêm trong quán Fastfood gần ngôi trường cấp ba. Làm ca đêm khá mệt, nhưng không còn cách nào khác.

Tối ấy khi ngồi một mình sau bàn thu ngân, tôi nhận ra hai người khách vừa bước vào. Chính là bố tôi và vợ của ông. Bố cũng nhanh chóng nhận ra tôi. Ông chỉ nhìn tôi chăm chú, sau đó quay mặt đi. Không một nụ cười, không một lời chào, chúng tôi gặp lại nhau như người xa lạ. Vợ bố vẫn cứ giữ cái dáng vẻ đỏng đảnh chua ngoa, cô thậm chí không nhận ra tôi. Những nỗi đau đã được vùi kín trước đó bỗng dưng quay trở lại với tôi như dòng nước lũ. Sợ rằng cứ đứng ở đây sẽ không cầm cự nổi mà gục xuống, tôi xin phép chủ quán cho về nhà sớm. Tôi lảo đảo bước ra cửa, lên chiếc xe máy cũ kĩ, nổ máy đi. Đường phố vắng tanh. Tiếng xe nổ trong đêm làm đầu óc tôi choáng váng. Mắt tôi mờ đi. Tôi loáng thoáng nhìn thấy hai ngọn đèn vàng chói mắt lao từ phía trước đến gần tôi, sượt qua tôi nhẹ như không. Người tôi bê bết máu nằm lặng trên nền đường lạnh lẽo. Vẫn chưa có ai nhìn thấy vụ tai nạn. Mắt tôi mở to, bàng hoàng. Một lúc sau, tôi không còn đau đớn nữa, chỉ thấy thân mình nhẹ bẫng. Tôi đã chết chưa? Có lẽ là chưa. Bởi tôi nhận thấy trái tim mình vẫn đập yếu ớt trong lồng ngực. Tôi không sợ chết, cũng không nuối tiếc, tại sao Thượng đế, hay Thần chết, hay cái gì cũng được, không mang tôi đi? Rồi tôi chợt nhận ra. Hóa ra từ lâu tôi đã có cho mình một mục đích sống, một điều gì đó làm tôi cố gắng, níu tôi ở lại với cuộc đời tôi vốn chán ghét. Và khoảnh khác này chính là lúc tôi thực hiện mục đích ấy. Tôi run rẩy lôi từ trong túi ra một mảnh giấy nát nhàu tôi đã có từ lâu. Trên giấy có ghi: “Bộ phận cơ thể bạn muốn hiến tặng sau khi chết.” Cầm bút một cách khó khăn, tôi khoanh tròn chữ “Đôi mắt” được in trên giấy. Bên dưới, tôi ghi rõ họ tên người tôi muốn hiến tặng, địa chỉ, số điện thoại. Tôi không chắc họ sẽ thực hiện tâm nguyện của tôi hay đặt tâm nguyện ấy đúng người. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho em, để cảm ơn em về những ngày tháng tươi đẹp em dành tặng tôi. Giống như một phép màu, ngay khi tôi dừng bút, cánh tay tôi mỏi rã rời. Tôi mặc cho nó thả mình rơi mạnh xuống đường. Cây bút lăn lông lốc. Tôi nắm chặt mảnh giấy trong tay. Tai tôi lùng bùng tiếng cười của em. Cuối cùng, tôi không nghe thấy gì nữa và khoảng không trước mắt tôi đen đặc lại. Tôi biết rằng: Tôi chết!

***

Tôi từ từ mở mắt. Ánh sáng chiếu vào mắt tôi chói lòa. Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy thứ gì kì diệu như thế. Tiếng người lao xao xung quanh tôi. Tôi thấy họ hò reo, tươi cười. Đây là bố tôi. Đây là mẹ tôi. Họ ôm tôi âu yếm. Tôi hỏi họ người tốt bụng đã dành tặng tôi đôi mắt, nhưng họ lắc đầu.

Trang: « 12345 »
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
Đánh giá ( - )

vote

/ - phiếu
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Truyện NgắnGiáng sinh đến rồi, trao yêu thương đi thôi!
[ Hôm: 2014-12-26 - Xem: ]
Truyện NgắnGửi những ngày Đông cũ kỹ
[ Hôm: 2014-12-26 - Xem: ]
Truyện NgắnHai mươi lần, và sẽ thuộc về bạn mãi mãi
[ Hôm: 2014-12-19 - Xem: ]
Truyện NgắnThư gửi mùa Đông
[ Hôm: 2014-12-19 - Xem: ]
Truyện NgắnTháng Mười Hai về, em chờ đợi điều gì?
[ Hôm: 2014-12-07 - Xem: ]
[ » Xem thêm...]
Bài viết ngẫu nhiên
» Đã tạo thành công filelist v3
» Facebook ra chức năng "Nói lời cảm ơn" mới
» Thủ thuật chơi vegar trong LMHT
» Đập tiểu thiên thần quyền năng Avatar
» Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Tags: , Lẽ, sống, Truyện, Ngắn
Game Hay Cập Nhật
Text Link
diendanit.mobi
GIOITREVIET.ORG |Giới trẻ việt
SAMP.Biz
gocvuong.net
Goc8.sextgem.com
Wap truyện NVGT
Wap Girl xinh
TruyenTeenViet - Đọc Truyện, Tải Game Hay
VnSmart|Tai game Android Hack
VnTraSua|Wap Giải Trí
dinhloi.xtgem.com
VanTung.Net
Tin Tức Hot
Bộ Đếm
U-ON
C-STAT
Copyright © KHOGAME360PLUS™
JohnCMS 4.4 & Truongdaik
Danh Bạ Wap Việt
Games cực đỉnh trên di động. TẢI NGAY MIỄN PHÍ!!!
Games cực đỉnh trên di động. TẢI NGAY MIỄN PHÍ!!!