![]() | Posted by: TrườngĐạiKa Bài viết: Đợi nắng về trong mắt em Chuyên mục: Truyện Ngắn Ngày đăng: 2014-12-04 100/100 cho 1 bình chọn |
Giống như cách tôi thấu hiểu Phan, bằng tất cả tình cảm và mong chờ của mình.
- Xin lỗi, nhưng anh có thể tuyển nhân viên không? Hoặc tôi sẽ đi làm không lương cho Son?
- Chỉ vì cô muốn chờ anh bạn ấy?
Cô gái vuốt vuốt những phiến lá xanh thẫm ngập trong bóng tối, chỉ thi thoảng ánh lên một sắc vàng nhợt nhạt từ bóng đèn tròn bật vội phía giữa quán. Tôi bối rối. Tiếp tục là một nhân viên mới đến với Son vì vội vàng chờ đợi một người thương khác. Rồi Son sẽ cưu mang những trái tim bỏng rát này sao? Tôi vẫn nghĩ chỉ riêng tôi và Phan là đã quá đủ cho những trái tim lạc đường thương nhớ. Khách hàng đến với Son nên được hạnh phúc trong lứa đôi.
- Tôi không nghĩ mình sẽ nhận thêm nhân viên mới…
- Đằng nào Phan cũng chưa đến làm ngay, có thể cho tôi một cơ hội không?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, gọng kính suýt chút nữa thì rớt xuống chấm vào môi.
- Tôi là bạn của Phan. Phan nói sẽ không đến với Son một thời gian nữa.
- Vì muốn lảng tránh tôi?
- Anh sẽ cho tôi vào làm chứ?
Công cuộc trao đổi thành công. Cô ấy sẽ vào làm, ý tôi là bạn của Phan sẽ tiếp tục công việc của Phan. Và tôi, có đôi chút thông tin về em. Như vậy cũng không phải là không tốt, với Son, và với tôi cũng như với cô nhân viên mới kỳ lạ ấy.
3. Kể từ sau ngày hôm đó, Son có thêm nhân viên mới, nhanh nhẹn và hoạt bát, chỉ có điều lúc nào nhìn vào mắt cũng thấy buồn rười rượi. Chuyện về chàng người yêu cũng mau chóng được kể cho tôi nghe. Chúng tôi vẫn làm một vài chương trình radio cảm xúc trước đây giống như hồi Phan còn làm ở quán. Vậy mà thoắt cái đã tròn tháng kể từ ngày quán có nhân viên mới. Mọi công việc ở Son trôi chảy hơn, không vấp váp như hồi tôi phải vật vã làm một mình khi Phan đi. Tuy vậy, thi thoảng ngồi tính sổ sách bên phía bàn đối diện với chỗ MC đọc câu hỏi trong chương trình radio cảm xúc, tôi lại thấy nhớ Phan.
- Anh chắc là nhớ Phan lắm nhỉ?
Tôi không trả lời, vờ tiếp tục bấm loạn vào máy tính con con, những con số sai lè, không cho ra nổi một kết quả nào cả.
- Thật ra thì… trưa nay Phan có ghé qua, nhưng lúc ấy anh đi vắng. Em định gọi cho anh nhưng Phan vội về.
Tôi vẫn tiếp tục im lặng như thể câu chuyện không phải kể về Phan, về người mà tôi vẫn nuôi thương nhớ. Bất giác bàn tay tôi có một hơi ấm sượt qua, lúc ngước mắt lên nhìn thì mọi thứ trở về vị trí cũ.
- Em cũng mong sao có một người nhớ và thương em nhiều như anh thương Phan. Bạn trai em… thật tệ!
Cô gái bỏ đi, tôi nhún vai nhìn ra phía ngoài trời tối thẫm, màu đen như mực. May thay trăng rằm sáng rõ được một khu nên không còn thấy lòng chông chênh nhiều nữa. Tôi cầm điện thoại đang đặt trên bàn, bỗng dưng muốn nhắn gửi đến một người vài câu sến súa. Chẳng hạn như tôi thấy nhớ em, Son thấy cần em. Hoặc là một vài câu hỏi han ân cần nào đó. Cuối cùng, tôi lại bấm nút send đi khi ô tin nhắn đóng dày đặc một khung đủ các loại ký tự.
“Nghỉ việc lâu thế là muốn nghỉ luôn rồi có đúng không? Phan, ngày mai em đi làm lại ngay cho anh. Kể cả bận, cũng phải ghé qua thăm Son chứ? Em cứ thế mà bỏ đi được à?”
4. Sáng hôm sau Phan qua thăm Son thật. Tất nhiên, ngụ ý là thăm cả cô bạn kia, và thăm cả tôi nữa. Tôi thấy Phan đứng ngoài cửa, một tà váy trắng điệu đà không giống như em mọi khi. Nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi nhận ra em, nên cố sức bước nhanh ra phía cửa. Lúc cửa vừa mở, Phan hụt chân một bậc cầu thang, ngã vừa đúng vào lòng tôi. Tôi nhìn em nghiêm mặt.
- Mới xa quán một tháng mà quên hết?
Phan lúng túng toan đứng dậy, trên tay còn lỉnh kỉnh đồ.
- Để anh!
Tôi quay người đi với mớ đồ trên tay Phan, tự nhiên miệng nhoẻn cười. Tôi thấy khung trời nhiều nắng đẹp lạ, vàng ruộm cả những thảm sân ngoài hiên quán. Phan tập tễnh đi đằng sau.
- Mấy lần em đến anh đều không có ở đây, hình như dạo này ngoài Son ra, anh còn bận nhiều mối quan tâm khác?
Cô nàng nhân viên mới vừa thấy Phan đi đằng sau tôi đã đánh mắt cười. Tôi đáp trả bằng một cái nháy mắt khác, rồi hắng giọng, ra vẻ trịnh trọng.
- Ừ. Cũng có việc trọng đại cần phải lo.